Điện thoại của tôi rung nhẹ. Tiếng nhạc chuông báo có tin nhắn. Tôi mở máy. Là anh! Chỉ một dòng đơn giản: “8 h toi nay minh gap nhau cho cu nhe!”. Người tôi chợt lâng lâng như đang đi trên mây. Vậy là tôi sắp được gặp anh! Chúng tôi sẽ lại bên nhau, như ngày xưa?

Ngày xưa ấy có… rất nhiều những kỷ niệm. Ngày xưa là khi hai đứa gặp nhau lần đầu trong buổi phỏng vấn vào công ty này, cứ bắt gặp ánh mắt của nhau là đứa nào cũng giả bộ ngó lơ nhưng mặt nóng bừng, tim đập thình thịch. Ngày xưa là những cơn mưa giông bất chợt, anh lặng lẽ đến bên cạnh, nhét vội vào tay tôi cái áo mưa, rồi lao vút ra ngoài, nhanh đến nỗi tôi chỉ kịp nhìn với theo. Ngày xưa là những miếng thịt ít ỏi trên đĩa cơm bụi anh sớt sang đĩa tôi, là những ngày cuối tháng, hai đứa xì xụp húp mì tôm… Ngày xưa còn là ánh mắt của anh mỗi khi nhìn tôi, nóng bỏng như có lửa… Ngày xưa là khi hai đứa bên nhau những chiều tan sở, lang thang qua những con phố vắng; là những buổi tối bên nhau trong quán cà phê yên tĩnh trong một con hẻm nhỏ. Anh uống cà phê, gọi cho tôi ly đá chanh.

Có lần tôi hỏi, cà phê đắng vậy, sao anh thích? Anh nói, mới uống thì đắng nhưng sau đó thì ngọt. Anh đẩy ly sang phía tôi: “Em thử đi!”. Tôi múc một thìa, đưa lên miệng rồi nhăn mặt: “Đắng quá!”. Anh cười: “Uống quen, em cũng sẽ thích”. Anh nói đúng. Sau đó, tôi tập uống cà phê, nhâm nhi từng chút một rồi dần thấy ghiền cái hậu ngọt của nó… Anh đã rất ngạc nhiên khi có lần tôi gọi cà phê thay vì đá chanh: “Cà phê chứ không phải đá chanh sao? Em không sợ đắng nữa à?”.

Vậy mà, dạo sau này, anh bỗng như một người khác. Mỗi khi gặp nhau, tôi không còn thấy hai đốm lửa nhỏ trong mắt anh. Gọi điện, anh tắt máy. Nhắn tin, anh không trả lời. Tôi tìm hỏi, anh nói dạo này bận quá. Tôi không yên lòng với lời giải thích ấy. Hình như có điều gì đó đã thay đổi…

Tôi phóng như bay đến quán cà phê ấy. Anh mỉm cười, bình thản như chúng tôi mới gặp nhau ngày hôm qua: “Chào em”. Anh hỏi tôi uống gì.Tôi tủm tỉm: “Cà phê”. Anh quay sang cô phục vụ: “Hai đen đá”. Một chút gì như tiếc nuối, như xót xa lướt nhẹ trong tim tôi: “Sao anh không ngạc nhiên hỏi cà phê chứ không phải đá chanh sao? Em không sợ đắng nữa à ?” – như ngày xưa …

Cà phê được mang ra. Anh khuấy nhẹ những viên đá rồi bưng ly cà phê, nhấp một hớp, mắt không nhìn tôi: “Anh… anh sắp cưới vợ”. Miệng tôi há hốc, người cứng đờ như bị đông lạnh đột ngột. Trong ngực, trái tim chợt đau thắt như có ai đang dùng dao cắt.

Tôi cố mỉm cười: “Thế ạ? Chắc chị ấy rất xinh đẹp”. Anh nhún vai: “Ừ! Không chỉ xinh đẹp mà còn là con gái đại gia”. Giọng anh chợt dịu lại: “Thật ra, anh cũng… cũng yêu em…”. Tôi cúi đầu, giấu những giọt nước mắt nóng hổi đang trào ra. Giờ thì điều ấy còn có nghĩa gì?

Anh thở dài. Ánh mắt chợt tối sầm: “Nhưng cô ấy là cơ hội, là tất cả những gì anh từng mơ ước”. Tôi gật đầu, cầm ly cà phê đưa lên miệng, uống một hơi, cạn đến giọt cuối cùng. Thật lạ, sao vị cà phê hôm nay không đắng như ngày xưa.

Theo PNO