Anh giọt cà phê đắng 

Em hạt đường chưa tan 
Muỗng khua vòng đáy tách 
Khuấy tình ta trăm năm. 

Anh lang thang cuối phố 
Đếm hạt mưa bay qua 
Đếm nỗi buồn ở lại 
Em mấy lần xót xa? 

Giọt cà phê đắng chát 
Chảy trên môi xanh xao 
Hạt đường chưa tan hết 
Mình đã vội mất nhau. 

Bên kia bờ biển lớn 
Em ngọt lịm thênh thang 
Anh trưa chiều ngồi quán 
Uống từng giọt rưng rưng.

Hư Vô